Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Các anh chị chưa bao giờ dám thế.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Tôi bảo: Chào chú.
Ông viết tất cả, không sửa chữa. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội. Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi.
Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Nếu hắn là người tài. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết. Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
Hãy bỏ dần thói chờ đợi ấy đi vì có vô số tội ác và rủi ro đang chờ ập lên đầu những kẻ như vậy. Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
What I fell what I know never shine through what Ive known Chắc mẹ không đi được một mình. Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó.
Và cũng thật dễ hiểu. Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.