Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng.
Phù! Chị đã mổ xong, còn yếu nhưng có vẻ ổn rồi. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Và bạn chọn cách im lặng nhấm nháp. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Tẹo nữa, cái giấc mơ nó vẫn sờ sờ ra đấy hay nó mất.
Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Này, mày bê cái kia cho chú. Nó đem lại cho bạn cảm giác thăng hoa với những phát kiến hiếm hoi. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng.
Ô, cái cảnh này bạn đã gặp ở một giấc mơ đã cũ. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Tối, bạn đèo bác vào viện.