Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé.
Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Nhưng vấn đề đó lại là loại cảm xúc bất mãn về cảm xúc tự nhiên.
Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Là dông dài, là ngắn ngủi.