Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ.
Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Không còn là độc quyền của đường Nguyễn Du và một vài đường khác. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Làm gì có lí do gì mà khóc.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Không phải điệu cười chua chát.
Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.
Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép.