- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Cũng như với cuộc đời này.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Cái thùng rác lở loét hơn. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi.
Tôi lẳng lặng ra về. Ông anh chuyển sang bể nóng. Đến chỗ học không phải để học.
Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Nghĩ có vẻ khúc chiết.
Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.