Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Này, mày bê cái kia cho chú. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Cớ gì mà không dám nói.
Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra. Từng trang, từng trang…
Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu.