Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Cái xương sống đèn, mà nếu trông cái chụp đèn như một cái đầu búi tó thì nó là phần từ cổ xuống hông, được làm bằng nhựa mềm để chỉnh cái đèn gù hoặc gù hơn nữa. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà. Nó cũng như tình yêu thương. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng. Thua còn có năm nghìn an ủi. Nhiều điểm rất giống tôi.
Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Hạn chế ra ngoài nữa. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Một cái gì đó kinh điển.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng.
Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm. Và xã hội nó đâm ra thế này.