Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Bạn hát hoặc tiếng động cơ của bạn át đi âm thanh phố phường bủa vây.
Có điều, con đường thì khác. Chuông điện thoại reo. Dù lúc này mắt không có nước.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Đặc biệt là trong những người tài.
Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Cười vui cho dễ sống.
Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn. Nhưng mà bạn này, tôi không tin vào tính bản thiện bao la của con người đâu.