Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể.
Khi biến cái trò đùa nhớ ra 2 tiếng trước mình làm gì thành một việc không chơi nữa thì khó chịu, quả khó yên tâm làm một việc khác, ví dụ: Viết. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Những suy nghĩ đêm qua khá rành mạch.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Cũng có hôm ngủ khá say. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Chơi là giữ kín mọi điều mình biết. Hầu hết là những người sống có trước có sau.
Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu. Và tìm những câu trả lời cho những câu hỏi sau khi được tiếp nạp một lượng thông tin đủ để không ăn ốc nói mò.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Sách phôtô, giấy rất dễ cháy. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Rồi cũng bước vào phòng giám đốc, nói em đã làm được gì đâu.
Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy. Và bon chen không bẩn, không ác. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Để thấy những thế giới nội tâm rất sâu sắc trong nhau, ngoài những trường hợp chỉ biết ăn no ngủ kỹ (có thể cả lao động hùng hục) và để số phận xỏ mũi dắt đi. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi.