Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.
Về danh tiếng và giá trị. Cứ ngỡ mình yêu mình. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Và bản thân họ phải tự thoát ra. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo.
Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật. Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm.
Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Hôm nay đi đâu? Không biết. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Cái tâm hồn cô cũng xấu xí như cái mặt của cô, đó có phải là một nguyên tắc của tạo hóa không?. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Lại về nhà bác ôn thi. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Cháu nói thế không đúng. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.