Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Và đem năng lực của ta đi xa hơn.
Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.
Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.
Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.