Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Bằng không thì bạn cũng chỉ là một con lợn ích kỷ, ngu và hèn. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ.
Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Sao lại xé sách hở con. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Tất nhiên là mệt mỏi.
Nhưng đặt mục tiêu rồi. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.