Chẳng có cái gì đập. Nhưng chờ đến bao giờ. Rồi hắn biến đi đâu đó.
Nhu cầu của bạn không cao. Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Còn tôi, chưa đến lúc. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Thế giới trong óc thật hỗn tạp. Thằng em ngồi bên phải tôi. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.