Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm.
Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Và bản thân họ phải tự thoát ra. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Cái vực của sự hỗn độn. Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện.
Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Ngoan ngoãn như một chú thỏ.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Tôi không đuổi nó nữa. Có thể phơi phới niềm tin.
Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ. Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Lúc này họ lại tưởng tôi đùa. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.