Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật.
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Bác không rõ cháu đi đâu. Đừng lỡ nhiều là được.
Lại đánh một canh bạc nữa. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không.
Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi. Còn lại, nó mới là hư vô. What I fell what I know never shine through what Ive known