Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. - Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi:
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.
Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Ngồi nghe giảng và chép bài. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui.
Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật. Và khuôn mặt dường không cảm xúc.