Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ. Nhưng mọi trạng thái của kẻ cô đơn hay không cô đơn, dù nó đúng hay sai, khi hắn là người tài và biểu đạt nó, nó vẫn luôn có những điểm thú vị. Người bảo đời là bể khổ.
Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Vật chất? Bạn đâu có. Tôi muốn thi xong được để yên.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Ngả đầu cạnh nàng, áp tay nàng vào má.
Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Thà tát mình còn hơn.
Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.