Trong một bài tiểu luận về "Nhân tánh" ông kể: Tôi bèn lại thăm ông Hội trưởng một Xí nghiệp vào hàng lớn nhất ở Mỹ, xin ông cấp cho nó phí tổn du lịch. Cho nên, bắt đầu tháng ba là chúng tôi phải sa thải một số nhân viên đi.
Dù sao cũng xin ông tin rằng tôi hoan nghênh sự cộng tác của ông lắm. Mà chính họ đã ký tên bằng lòng chịu giá tiền mà hãng đã tính với họ trước khi sửa. Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu".
Ông nghĩ tới cách mà người ta chưa từng nghĩ tới. Tôi hỏi thí nghiệm như vậy để chứng minh điều chi. Như vậy, khi coi lại, mau và dễ thấy hơn.
"Nhận được thư ông, tôi hơi ngạc nhiên. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc.
Ông ấy thấy rõ như vậy và điều đó làm cho ông vui là lẽ tự nhiên. Họ nhất định muốn người khác phải chú ý tới họ. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu.
Những ý kiến mà bạn tự kiếm thấy, có phải bạn tin hơn là những ý mà người ta đặt trong mâm bạc để dâng bạn không? Nếu bạn hiểu điều đó là đúng mà bạn còn nhất định bắt người khác phải theo ý bạn, chẳng phải là vụng về ư? Biết khéo léo dẫn khởi vài ý rồi để cho người ta tự kết luận lấy, chẳng là khôn hơn ư? Ông Adolph Seltz, ở Philadelphie, trông nom việc bán xe trong một hãng xe hơi lớn, có một nhóm người giúp việc vừa bất tài, vừa vô quy củ. Anh thấy ông già ở dưới trần kia không? Tôi cá với anh, xem hai ta, ai sẽ làm cho lão đó phải tốc áo ra trước hết". Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ những khả năng vật chất và tinh thần của chúng ta.
Nếu một người cho một điều là đúng trong khi bạn cho nó là sai - dù bạn có biết chắc rằng nó sai đi nữa - thì bạn cứ nói như vầy: Và mọi sự được vừa ý thiệt. Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm.
Chúng ta nên nhớ rằng những người mà ngày mai chúng ta sẽ gặp, cũng có những nhược điểm như Tổng thống Wilson. Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết.
Cha mẹ cậu nghèo lắm. Năm 1898, Joe Farley chết một cách bất ngờ, để lại vợ góa và ba con côi với vài trăm đồng bạc vốn. Kinley hay một Lincoln.
Còn ông thì vẫn thường nói với mọi người rằng bà là nhân vật quan trọng nhất trong đời ông. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử". Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó.