Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt.
Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Chỉ là ta đang viết.
Vào ngủ tiếp đi con. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Thế thì anh không dám. Rồi ông lại bảo: Thôi.