Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Một điều rất hệ trọng. Suy ra bạn sai và bảo thủ.
Viết là một lao động kỳ diệu. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Cậu em kia, là một người tốt.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Người bảo đời là bể khổ. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau. Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này.
Cả ham muốn làm cho độc giả trở nên thông minh hơn để hiểu nhau và cùng người viết thúc đẩy nhu cầu sáng tạo trong nhau. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi.
Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.