Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Người bảo đời là bể khổ. Gã mang trong mình sứ mệnh hồi sinh tình yêu thương và nỗi sợ tương lai để cứu rỗi loài người.
- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Tôi tống vào thùng rác. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Tóm lại là không được bi quan.