Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Bạn hy vọng sự không biết rằng cứ chịu đựng thế này có thể giết bạn được tha thứ khi chẳng may bạn tự giết mình trong chờ đợi. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Mi thì làm sao điên hoặc chết được.
Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Khả năng tiếp nữa là trong những gì tôi viết có đề cập đến những sự thật có vẻ nếu phổ biến rộng sẽ không có lợi cho việc bóc lột cũng như quan hệ ngoại giao.
Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Tôi không đuổi nó nữa.
Một hai lần không ăn thua, bạn vùng mạnh, rồi cũng thoát. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.