Cuộc sống càng ngày càng không đơn giản chỉ là câu hỏi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Đúng lúc đang tí tởn thì có một thằng cướp xông ra.
Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. - Ông quả là người biết lo xa. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết.
Chẳng cần gì nữa cả. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai.
Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.