Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Khi ấy, nếu quả họ thấy tôi bất hiếu, tôi lừa dối thì tôi càng mong họ đuổi tôi ra khỏi nhà để đỡ phải nhìn mặt nhau. Để tí nữa em bảo cháu vào. Tôi cũng không phản đối đâu.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống.
Đến chỗ học không phải để học. Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.
Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Mình rất sợ phí thơ.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Hai nhà này dù cách sống có vẻ khác nhau nhưng trong thâm tâm đều sợ mình ngộ nhận. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Chỉ là chuyện phiếm thôi.