Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Đã đi một số cây số. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé.
Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Mất thương hiệu hơi bị phiền. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Tiếp theo thì còn tùy. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Nhưng đành phải nhả ra. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai.
Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị.
Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Bạn lại cười một mình.