Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực…
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.
Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Nhưng… phải sau khi tôi dẹp hết, giết hết kẻ ác đã, để qui về một mối.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Chỉ thấy một tí xíu thất vọng. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Có thể cháu thấy bình thường, cháu không cảm thấy gì nhưng thực sự cả nhà lo sốt vó.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Nói vậy mong anh đừng giận vì tôi vô hình hoá anh.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng.