Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Ta cõng nàng đi trên sóng. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin.
Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Thích làm cả cái mình không thích. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Giữa đầm lầy thông tin. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Còn lười và nhát, thì chịu.
Giọng mẹ bắt đầu ướt. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Không phải điệu cười chua chát. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Nói thì hay mà làm thì rất dở.
Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình.