Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Hoặc về sau mới lí giải được. Muốn hiểu truyện này nếu không quá thông minh thì phải động não nhiều đấy. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Lát sau tôi lẻn xuống. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Vậy ra là tại những lần như thế này.
Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Chắc hôm nay có việc gì.
Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.
Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Sẽ thôi cái cảm xúc của tuổi thơ bị tổn thương: Mọi người đều thần kinh, mọi người đều ích kỷ.
Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Đơn giản vì họ (tiềm ẩn) quá nhiều hoặc năng lực của họ quá lớn. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.