Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị.
Lần sau không thế nữa nhé. Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.
Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Dù trái tim đương bề bộn. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Như bình mình chẳng hạn. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Ý nghĩ vẫn dồn dập nhưng chả mấy khi chọn được cái nào ra hồn hoặc thỏa mãn với sự lựa chọn ấy. Nhưng như thế là em còn muốn. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Hoặc: Môn này không phải học. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu. Chị út là người bạn học lớp một với tôi.
À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Người ta có thể làm được mọi việc, vấn đề là có đủ tài hay không. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong.
Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Bác nói chuyện với cháu.