Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.
Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó. Không phải lúc nào bạn cũng lủi thủi quay lại. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Hôm qua vệ tinh của bác lại đến báo cáo. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông.
Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Trinh sát phán đoán: Người quen.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Bởi vì, đời sống phong phú này thiên biến vạn hóa. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.