Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng. Và không thay đổi mục đích dù nó đúng hay sai.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.
Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết.
Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết.
Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Đó gọi là biết chơi.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Ta không phải là tên sát nhân.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.