- Ông ta được cho là người giàu nhất ở thành Babylon đấy! – Bansir buột miệng. Cuộc giao dịch buôn bán của tôi xem như chấm dứt. Xung quanh tôi là một vùng đất hoang vu rộng lớn, chỉ toàn đá và những bụi gai nhọn, không hề có dấu hiệu của nước hay cây cỏ có thể ăn được cho người và lạc đà.
Theo kinh nghiệm của tôi, các bạn nên liệt kê những món hàng định mua lên tấm đất sét, sau đó hãy chọn ra một vài thứ thiết yếu dành cho cuộc sống và phù hợp với số tiền chín phần mười của bạn. Bỗng nhiên, Hadan Gula lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Sharru: Một lát sau, Nomasir chậm rãi kể tiếp:
Ông bàng hoàng nhận ra đó chính là Kẻ cướp biển ngày trước. Nhờ ông, giờ đây cháu đã hiểu và càng ngưỡng mộ, yêu mến ông cháu nhiều hơn. Tôi đã biết cách đi tới Smyrna để mua những tấm thảm với giá rất thấp do những người nội trợ dệt.
Cũng do vậy, tôi rất thận trọng khi đề ra những mục tiêu cho mình nhưng một khi đã có mục tiêu thì tôi nhất quyết phải hoàn thành. Có người hàng tháng kiếm được số tiền lớn gấp đôi, gấp ba thu nhập của người khác. Cuộc sống của tôi bỗng chốc trở nên khốn đốn và tồi tệ.
Những trang sách này sẽ đưa chúng ta trở lại vương quốc Babylon cổ đại, cái nôi nuôi dưỡng những nguyên lý cơ bản về tài chính mà giờ đây con người hiện đại đã kế thừa và vận dụng trên toàn thế giới. - Vàng chứ, chọn vàng chứ! – Hai mươi bảy người cùng đồng loạt lên tiếng. - Ta đã từng biết họ cách đây bốn mươi năm.
Tôi đã phải làm lụng vất vả, tính toán cẩn thận và tích lũy trong một thời gian dài mới có được số vàng đó. Babylon là một điển hình nổi bật của khả năng con người có thể đạt tới những mục tiêu vĩ đại, bằng cách sử dụng tất cả các phương tiện mà mình có được. - Tôi cũng xin được phát biểu về vấn đề này.
Hai năm sau đó, tôi mới gặp lại ông Algamish. - Đúng là một câu chuyện rất thú vị. Để Babylon trở thành một vương quốc giàu có nhất trong vương quốc, trước hết phải kể đến công lao của nhà vua Sargon, người nổi tiếng tài giỏi về khả năng trị quốc.
Vừa mỉm cười khoát tay chào những thực khách khác ở trong quán, Dabasir vừa nói với Tarkad: Họ không nghĩ đến chuyện tài và lực của mình bị hạn chế, thậm chí không để ý đến những lời khuyên đúng đắn của những người đi trước. Câu chuyện ban nãy tôi kể cho các bạn nghe chỉ là một trong những câu chuyện mà tôi đã từng trải qua, cho thấy bản thân tôi cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt trong cuộc đời mình.
Khi đó tôi sẽ nói "Tham vọng của anh khiến tôi rất nể phục và với sự hiểu biết khôn ngoan đó tôi tin là anh sẽ thành công. Trước khi trở thành thương gia, anh Araman cần phải học và tinh thông nghề buôn bán. Theo tôi nhận thấy, khắp xứ Nineveh này không gom đủ số lượng đồng để đúc cổng và nhà vua cũng chưa hề nghĩ đến điều này.
Những lợi nhuận nhỏ và chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với một vụ đầu tư mang lại lợi nhuận lớn nhưng không bảo đảm an toàn. Tôi rất đồng ý với anh, ngay ngày hôm nay chúng ta sẽ rủ họ cùng đi! Khi hiểu ra sự việc, tôi đã thật sự hối tiếc và thấy rõ tác hại của tính ù lì trong bản thân mình.