Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình.
Mất chứ không phải biến mất. Nhưng nó không còn ở đó. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Để thoát khỏi nỗi chán chường. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Mà cuộc sống thì không thiếu những điều tươi đẹp để tận hưởng.
Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.
Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Ôi! Những tiếng còi xe. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Ông hãy trả lời có hay không.
Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.