Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác. Đó chỉ là những cảm xúc và hồi tưởng trong ký ức mà tôi chia sẻ với gia đình Bob Woolf, như tất cả những ai từng rơi vào hoàn cảnh bối rối này. Bà bận rộn suốt ngày ở xưởng làm nên phải thuê một người bảo mẫu lớn tuổi chăm sóc cho anh em tôi và dọn dẹp căn hộ nhỏ ở phố Bensonhurst (Brooklyn).
Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Đừng bao giờ tỏ vẻ cuống quít sợ sệt hay phẫn uất bực bội. Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé.
Tôi thích họ là chính họ, tự do suy nghĩ và tự do bàn luận. Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn. Câu chuyện trên nghe có vẻ khó tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật.
Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô! Chú ý đến những yếu tố quan trọng: Giọng nói, cách diễn đạt, trang phục và diện mạo khi bạn được lên truyền hình.
Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng. Không may hầm mỏ bị sập. Quan trọng là ta có cố gắng cải thiện nó hay không mà thôi.
Loại câu hỏi này là một cách thức mà bạn không thể bỏ qua nếu muốn cuộc chuyện trò thú vị và sinh động. Mà thật lòng chúng tôi cũng không đứa nào dám nói với mọi người rằng đây chỉ là một trò đùa. Bạn hoàn toàn có thể điều khiển cuộc trò chuyện nếu có một kiến thức sâu sắc về đề tài đó.
Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào. - Mitchum này, anh nhận xét gì về những bộ phim do John Huston làm đạo diễn? Chắc do để quên một cái gì đó… Trời xui đất khiến thế nào mà nó lại chọn ngay ngày đó, lúc đó để về.
- Tôi kiểm tra xem đội cứu hỏa và đội cấp cứu Miami phản ứng nhanh ra sao trước một tình huống khẩn cấp. Dĩ nhiên trong một bữa tiệc thật đông đúc thì sẽ không ai trách nếu không thấy bạn quay trở lại. Lúc ấy chưa có điện, chưa có radio hay truyền hình mà chỉ có những cơn dịch bệnh hoành hành không thuốc chữa.
Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Một chàng trai trong độ tuổi hai mươi đôi khi hành động mà không ý thức được hết trách nhiệm.
Và tốt nhất là hãy tránh những cách nói lóng có vẻ hứng thú với bạn nhưng lại không phổ biến với mọi người. Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian). Người từng trải hơn bạn chắc chắn sẽ có những suy nghĩ chín chắn hơn và sẵn lòng giúp bạn mở rộng tầm nhìn.