Một điều rất hệ trọng. Tiếc là tôi không phải quí khách. Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Lúc đó tôi không có nhà. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ.
Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Là dông dài, là ngắn ngủi. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Cả món tinh thần cũng thế. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.
Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động.