Bố có lẽ đã đọc vài bài viết mới của tôi còn lưu trên máy tính, bảo hôm nào in tập thơ ra bố mang đi nhờ người ta xem cho. Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Cái đó làm bạn tỉnh ra. Họ không phải thiên tài, và họ cho rằng thiên tài (thơ) của chả làm nên được cái gì, thế là họ không cần quá bận tâm đến điều đó. Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Của một thân xác đặc.
Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.
Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Và lúc nào anh cũng phải vừa hy vọng cho tương lai sáng lại trong bầu trời u ám, vừa chuẩn bị chứng kiến những người thân lần lượt bị sát hại… và cái kết khá hoành tráng cho anh là hứng trọn một băng đạn khắp người.
Nhu cầu của bạn không cao. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa.