Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn.
Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Giữa đầm lầy thông tin. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Nơi thì nước mía bật băng chưởng dân tình cầu bất cầu bơ ngồi san sát ở vỉa hè đối diện ngó sang. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu.
Bạn muốn về nhà viết quá. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Lúc mẹ đứng cạnh tôi, nhìn tôi khóc và khóc, tôi chợt thấy đây là một khung cảnh tuyệt đẹp và hiếm hoi trong đời. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.
Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá.
Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Cái nồi inox đen sì.
Khoảng cách vô hình. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới.