Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Tôi biết là tôi rất khỏe.
Còn lười và nhát, thì chịu. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. À, thì ra… Tiếng reo ngô nghê trước hai con chó của thằng em tôi làm tôi giật mình.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng. Tôi hơi để ý anh chàng, chắc lớn hơn tôi độ dăm tuổi, xử lí cái vỏ kẹo thế nào. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.
Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống. Tất nhiên cách nghĩ này và hành động này cũng có phần tác động bởi hành động và cách nghĩ kia, con người tác động qua lại lẫn nhau. Chỉ có giữ được nhân cách và không giữ được nhân cách mà thôi.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Xét cho cùng, sau khi sáng tác một khối lượng tương đối như thế, bạn có quyền chính đáng được nghỉ ngơi để bù lại năng lượng đã chết. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.