Trượt theo hai bên má. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. 18 tuổi là được tự do.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.
Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Trong định kiến về trách nhiệm, trong hưởng lạc vô độ. Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng… Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Không biết thanh minh thế nào. Rồi ông lại bảo: Thôi.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Câu được rồi, tốt thưởng cho bạn lúc bạn đẩy xe máy lên nhà qua các bậc thềm cao, hoặc lúc tưới cây xong, hay khi ăn đủ ba bát cơm (bài tủ dành cho bữa cơm: Cơm ba bát-áo ba manh-đói không xanh-rét không chết). Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Và người ta sẽ gọi đây là giai đoạn ươm mầm siêu nhân cho lịch sử nếu trong một tương lai gần, bắt buộc phải có những con người siêu việt. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Trước mỗi đợt đội ta tấn công thì rộ lên như phong trào.