Con bò lên tiếng trước: Sự hoành tráng, đồ sộ và nguy nga của thành Babylon chỉ còn là huyền thoại. Năm ngàn năm sau, mặc dù Babylon không còn, nhưng nó đã trở thành huyền thoại thu hút sự tìm hiểu của mọi người.
Nói xong, ông Algamish cầm lấy những tấm thẻ đất sét và ra về. Về nghệ thuật, cư dân Babylon đã đạt được những thành tựu rực rỡ trong kiến trúc, hội họa, dệt, thêu, chế tác vàng bạc, chế tác những đồ binh khí bằng kim loại và những công cụ dùng cho nông nghiệp. Hãy theo tôi vào trong quán, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện trong lúc tôi ăn một chút gì đó.
Đáp lại câu hỏi của Arkad chỉ là những tiếng ầm ừ khe khẽ của nhiều người. Bước ngoặt trong cuộc đời của những người này đã đến khi họ nhận ra rằng những lời khuyên, những bài học giá trị trong kinh doanh đi từ Algamish đến Arkad, và bây giờ, từ Arkad đến với họ. Năm mươi đồng tiền vàng! Số tiền mà có lẽ suốt cuộc đời Rodan, anh không dám mơ là có ngày mình sẽ sở hữu chúng.
- Sự thật ông Arkad Gula là một nô lệ khi còn ở Babylon. Nếu con biết dùng số vàng này một cách khôn ngoan, thì nó sẽ giúp con làm giàu nhanh chóng. Nó sẽ là người chăn dắt lạc đà cho em.
Từ số tiền kiếm được hàng tháng, con hãy trích ra một phần mười để tham gia vào những cuộc đầu tư kia. Nhưng có một điểm quan trọng mà các bạn thường không biết, hay không nghĩ đến. Trong số đó có hai người ăn nói rất hoạt bát, vui vẻ.
– Tôi cảm động nói, rồi chợt hỏi bà – Thưa bà, theo bà thì con có linh hồn của một người tự do hay của một kẻ nô lệ? Tôi ngồi dậy và ngơ ngác nhìn chung quanh. Có vẻ như đây là câu chuyện thích thú.
Ta hoàn toàn đặt niềm tin của mình vào ông ấy. - Người buôn trứng đáp. Tôi rất tin cậy anh ta, và thường giao cho anh ta những việc quan trọng.
Ta đã già rồi, mà người già thường không hẹp hòi gì trong việc truyền lại những hiểu biết của mình cho người khác, nhất là đối với những chàng thanh niên đã đến tuổi khôn ngoan, chín chắn như cháu. Do đó, anh sẽ không tiếc gì nếu trích ra hai đồng bạc nhỏ nhoi để cho tôi mượn. Nhìn cách ăn mặc diêm dúa và những trang sức rườm rà trên người Hadan, Sharru Nada thầm nghĩ: "Nét mặt rắn rỏi của cậu ta không khác gì ông Arad Gula ngày trước, nhưng quan trọng là ý chí, sự kiên nhẫn, chịu khó của một thương gia dường như không hề có trong con người anh ta.
- Arkad à! – Ông ấy nói. Cậu phải tìm cách để họ muốn mua mình. Sau đó, hàng ngày ông tiếp tục mang khay bánh đi bán, chẳng bao lâu ông đã có một số khách hàng quen thuộc.
Câu chuyện của tôi là minh chứng cụ thể rằng tôi đã để vuột mất cơ hội làm giàu của mình. Những lợi nhuận nhỏ và chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với một vụ đầu tư mang lại lợi nhuận lớn nhưng không bảo đảm an toàn. Ước muốn của Araman, dù rất đáng trân trọng, nhưng anh không thể cho anh ấy mượn tiền được.