Nhờ quan sát cái tôi của bạn, sự hiện trú xuất hiện trong cuộc sống của bạn càng tự động hơn. Vậy thì bản tính của căn phòng này là gì? Dĩ nhiên là không gian, cái không gian trống rỗng. Hậu quả là các đối cực cung cấp năng lượng lẫn cho nhau.
Khởi đầu của tự do là nhận biết rằng bạn không phải là thực thể đang khống chế bạn – không phải là chủ thể tư duy. Điều tôi có thể làm là nhắc nhở bạn những thứ bạn đã quên đi. Hãy tiến sâu vào nó một cách toàn triệt.
Đừng phán xét hay phân tích điều bạn quan sát được. Làm thế nào chúng ta có thể giải trừ được tiêu cực như ông đề nghị? Dĩ nhiên bạn có gì đó không ổn rồi – và bạn không bị phán xét.
Nó tượng trung cho sự chuyển hoá sâu sắc nhất mà bạn có thể hình dung được. Không vật gì có thể hiện hữu mà không có không gian, vậy mà không gian lại là cái không một vật. Hãy để nó dạy bạn nhiều điều về Bản thể hiện tiền.
Sự vô minh tạo ra cái quầng chứa nhóm đau khổ; còn ý thức chuyển hóa nó thành trí tuệ. Mục đích của cơn bực dọc này là gì? Nó chẳng nhằm mục đích gì cả? Vậy thì tại sao bạn nổi cơn? Bạn không làm. Nhưng khi làm như thế, hãy quan sát tâm trí bạn.
Tiểu thuyết này kể chuyện một người đàn ông gặp nạn đắm tàu trôi dạt đến một hòn đảo hoang cách xa thế giới hiện đại. Loại tri kiến trọng yếu nhất này vẫn chưa phổ cập rộng rãi. Bất luận thế nào, cái gì chân thực hay có giá trị đích thực trong nhân cách của bạn đều là bản tính chân thực chiếu sáng của bạn, bản tính này không hề mất đi.
Tôi không có ý định dùng từ ngữ “xấu xa/tai ương” (evil) để ám chỉ nó. Hãy qua sát sự cưỡng chế buộc bạn phải nói hay suy nghĩ về nỗi đau của mình. Tuy nhiên, không ai bảo cho bà biết rằng điều này có thể xảy ra.
Phải, những tình cảm tiêu cực tái xuất hiện nhiều lần đôi khi quả là có chứa đựng một thông điệp nào đó, giống như các căn bệnh thường là điềm báo cho tình trạng bất ổn chẳng hạn. Còn thi sĩ và bậc thầy vĩ đại của giáo phái Sufism là Rumi thì tuyên bố: “Quá khứ và tương lai che khuất đáng Allah khỏi tầm mắt chúng ta; hãy dùng ngọn lửa thiêu đốt chúng đi”. Dĩ nhiên, tôi biết điều gì đó có ý nghĩa thật sâu đậm đã xảy ra cho mình, nhưng lúc ấy tôi không hiểu được nó.
Còn người kia thì đào móng thật sâu, cho đến khi gặp lớp đá mới xây nhà, nên ngôi nhà của anh ta không bị lũ lụt cuốn trôi đi. Mối liên kết giữa bạn và người ấy cũng giống như mối liên kết giữa bạn và người ngồi bên cạnh một chuyến xe buýt, hay với một con chim, một cội cây, một đóa hoa. Tâm trí không sao hiểu được điều này.
Song lẽ, không thứ nào trong số đó thu hút toàn bộ chú ý của bạn. Giác ngộ hay tỏ ngộ là trạng thái trọn vẹn, trạng thái “nhất thể” tràn đầy an lạc. Tôi thấy được tầm quan trọng tối thượng của cái Bây giờ, nhưng tôi không thề hoàn toàn đồng ý với ông rằng thời gian hoàn toàn là ảo tưởng.