Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Sợ không trả được? Không phải. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. - Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra. Đặc biệt là trong những người tài.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Tôi chưa làm thế bao giờ. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm.
Làm một bài thơ dở để được khen. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều.
Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.