Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Mà em lại chẳng thể sưởi ấm hết hồn anh. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn.
Biết chỉ để biết mà thôi. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết.
Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì. Có bon chen bẩn, ác.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Chúng tôi mò mãi không thấy. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Lại là phá vỡ tất cả, bất chấp luân thường đạo lí mà chẳng bao giờ biết mơ. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.
Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về…