Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá
Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Bạn ghét sự đợi chờ. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Được nói chuyện, được trao đổi.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất… Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Đừng nhầm bạn với tôi. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.