Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu. Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình.
Người lớn thì thật xa lạ. Cần quái gì sự thật và lí do. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Là cả ham muốn hành động theo bản chất.
Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Rồi lại êm êm lan ra. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Họ biểu trưng cho chính họ. Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.