Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Nghĩa là không đứng trên người khác. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi.
Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Họ nào có tội tình gì.
Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?