Q của lí trí không tự an ủi được. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.
Tôi cũng tưởng mình đùa. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Có lẽ là phim hình sự. Còn điên hoặc chết ư? Nói dối. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng. Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Bao người làm được sao mi không làm được.
Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Dở đến độ họ bị văn chương bắt vở. Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.
Bởi nếu không, sẽ viết cho đến lúc trả lời rằng: 2 tiếng trước, tôi đang viết. Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Lát sau, thằng em đi vào.
À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Nhà văn ngồi lại một mình. Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán.