Gaigoiq12

Em nhân viên chăm sóc chửa trị cho anh chàng mắc bệnh “không thể cương”

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.

    Bỗng chị bị tuột mất dép. Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.

    Gã lừ đừ đi đến cái cửa sổ. Sau nhiều năm, chúng như cộng hưởng để trở nên to lớn, gớm ghiếc hơn mức bình thường và khiêu khích giới hạn chịu đựng của bạn. Xin lỗi em, xin lỗi em tưởng tượng.

    Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Hoặc có nhưng không nhiều. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.

    Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.

    Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn.

    Họ còn bất lực hơn nữa. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.

    Tôi định kêu to hơn, lại thôi. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.

    Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.

    Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Ông lão giật thót mình: Ấm! Nhưng ta không cho nàng nói.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap