Cả món tinh thần cũng thế. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại.
Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.