Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Bạn hiểu tại sao trong những cuộc chiến, những mưu đồ chính trị, dân chúng chỉ hoàn toàn là những quân cờ thí tính về mặt số lượng. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói.
Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Chúng xèo xèo sền sệt.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Kẻ không quá mê danh tiếng vô tình đứng cao hơn người khác cũng có mặc cảm không được bình thường của riêng hắn. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Rồi lại đây ngủ bên em. Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy.
Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.